Bài văn số 1
Nhân cách của một con người luôn là điểm nhấn tạo ấn tượng mạnh đối với những người xung quanh và khiến bản thân bạn tự tin hơn. Lòng tự trọng là một trong những yếu tố cần thiết để xây dựng hình tượng hoàn thiện hơn trong mắt mọi người.
Vậy lòng tự trọng là gì? Lòng tự trọng chính là tự ý thức được suy nghĩ, hành động của bản thân mình có phù hợp với xã hội, với thước đo nhân cách hay không. Tự trọng chính là xuất phát từ tâm, từ chính bản thân mình khi nhìn nhận và đánh giá những việc xung quanh. Tự trọng còn là việc tự biết được giá trị của bản thân mình, biết nhận sai, sửa sai, không làm những việc xấu hổ với lương tâm. Những người có lòng tự trọng thường có tư thế rất hiên ngang, sống ngẩng cao đầu, không sợ cái xấu, cái ác.
Mỗi chúng ta tồn tại trong xã hội này đều cần phải có lòng tự trọng để đối nhân xử thế, để hiểu mình, hiểu người, để biết được những việc mình đang làm có trái với lương tâm hay không. Ai sinh ra cũng đều có những khuyết điểm cần phải hoàn thiện và khắc phục từng ngày, nếu chúng ta ý thực được điều này mà cố gắng hoàn thiện bản thân mình thì chắc chắn sẽ trở thành người tốt. Lòng tự trọng sẽ là một trong những kim chỉ nam giúp cho bạn có thể xác định được hướng đi rõ ràng, cụ thể hơn.
Trong cuộc sống, lòng tự trọng của mỗi người luôn được biểu hiện hằng ngày, khi chúng ta giao tiếp với nhau hay khi chúng ta tự đánh giá bản thân mình. Lòng tự trọng khi đến trường chính là việc không học bài cũ, cũng không được giở tài liệu để chép vào bài kiểm tra, không được nhìn bài của bạn. Mặc dù hành động này rất nhỏ nhưng nó góp phần hình thành nên tính cách và nhân phẩm của chính cậu học sinh đó về sau. Cậu sẽ ý thức được rằng nếu không phải do chính mình làm ra thì sẽ không phải của mình, không được cướp giật, không được xin xỏ. Như thế là không có lòng tự trọng.
Cha ông ta vẫn có câu “Đói cho sạch, rách cho thơm’ muốn nhắn nhủ đến mọi người rằng dù có nghèo khó, đói rách đến cỡ nào thì cũng phải cho sạch, cho thơm. Như thế thì mới không bị mọi cười chê, ít nhất thì vẫn giữ được lòng tự trọng trong sáng dù vật chất thiếu thốn. Cuộc sống này vẫn luôn có những người nghèo khổ, nhưng họ quyết không làm những việc xấu xa như cướp giật, trộm cắp…Họ tự vượt lên chính mình, vượt lên số phận bằng sức lực ít ỏi của mình, làm ra đồng tiền có giá trị. Đây mới là điều đáng quý. Thực ra tự trọng không ở đâu xa, tự trọng vẫn luôn ở trong mỗi chúng ta, chỉ là bản thân mình có để nó được phát huy hay không thôi.
Sống tự trong, mỗi người sẽ thấy mình cảm nhận cuộc sống theo chiều hướng tích cực hơn. Bản thân mình sẽ làm những việc tốt cho xã hội, cho những người xung quanh.
Có rất nhiều người thành đạt, nhưng họ không bao giờ kiêu ngạo hay khoe khoang. Họ sống là chính mình, sống không hổ thẹn. Họ thành công nhưng chưa bao giờ bị thành công và hào quang vùi lấp. Họ yêu quý và giúp đỡ những người xung quanh. Vì họ ý thức được rằng cái gì cũng có giá của nó. Lòng tự trọng sẽ gắn kết trái tim mỗi người lại với nhau.
Tuy nhiên trong xã hội tồn tại không ít người đánh mất lòng tự trọng, làm những việc trái với đạo đức, với lương tâm. Rất nhiều học sinh bây giờ xúc phạm thầy cô giáo, không coi thầy cô ra gì. Bỏ ngoài tai những lời giảng, lời khuyên chân thành. Vì họ đã đánh mất lòng tự trọng nên họ mới ứng xử thiếu chừng mực như vậy.
Thế hệ trẻ – chủ nhân tương lai của đất nước cần ý thức được lòng tự trọng của mình và cố gắng giữ gìn, phát huy nó để hoàn thiện bản thân và trở thành người công dân có ích cho xã hội.
Lòng tự trọng luôn chưa bao giờ là thừa, bởi vậy chúng ta sống thật, sống có giá trị là điều cần thiết nhất.
Bài văn số 2
Danh dự là tiếng tăm tốt của một người là hình ảnh một người trong con mắt của những người khác, là yếu tố để đánh giá nhân cách một con người.
“Viên ngọc quý” đây là cách diễn đạt thể hiện sự quan trọng, quý giá của danh dự.
“Đừng để ai chà đạp lên …” là lời khuyên, lời nhắc nhở cần phải giữ gìn, bảo vệ danh dự với thái độ kiên quyết.
Mỗi người cần có ý thức phấn đấu để hoàn thiện bản thân, muốn vậy phải biết coi trọng danh dự. Tác giả của những lời này, liệt sĩ – bác sĩ Đặng Thùy Trâm chính là tấm gương của sự coi trọng danh dự.
Danh dự của một người chủ yếu là do người đó tạo nên. Đó là kết quả của sự tạo dựng cũng như gìn giữ. Bởi vậy cần có ý thức sâu sắc về việc giữ gìn bảo vệ, không để người khác xúc phạm
Câu nói của liệt sĩ Đặng Thùy Trâm hàm chứa một triết lí sống, thể hiện một quan niệm sống đẹp của tất cả mọi người nói chung, đặc biệt là thế hệ trẻ nói chung: biết coi trong danh dự – đó cũng chính là nhân cách của mỗi người.
Cần phải biết không ngừng học tập, tu dưỡng cả về nhận thức, hành động, biết tôn trọng mình, tôn trọng mọi người – đó cũng chính là cách sống có ý nghĩa, bảo tòan được danh dự chung và riêng.
Bài văn số 3
Nhà yêu nước Nguyễn Thái Học từng nói: “Chết mà danh lưu truyền cho hậu thế thì ta nên chết. Sống mà chuốc lấy ô danh thì thà chết còn hơn”. Điều đó có nghĩa là nhân phẩm và danh dự là một trong nhưng phẩm đức quan trọng nhất đối với mỗi con người. Nhân phẩm là toàn bộ những phẩm chất mà mỗi con người có được. Nói cách khác, nhân phẩm là giá trị làm người của mỗi con người. Danh dự là sự coi trọng, đánh giá cao của dư luận xã hội đối với một người dựa trên các giá trị đạo đức và tinh thần của người đó. Hay nói cách khác, danh dự là nhân phẩm đã được đánh giá và công nhận. Người có nhân phẩm và danh dự luôn luôn được xã hội kính trọng và tôn vinh. Người không có nhân phẩm và danh dự sẽ bị xã hội xem thường và chỉ trích. Chính việc biết coi trọng nhân phẩm và giữa gìn danh dự giúp con người có sức mạnh tinh thần biết làm điều tốt và tránh làm điều xấu, sống có khát vọng, hoàn bão lớn lao, hướng đến những điều tốt dẹp trong cuộc sống.Ai cũng cần giữ gìn và bảo vệ nhân phẩm và danh dự của mình. Để trở thành người có nhân phẩm tốt đẹp, được mọi người kính trọng, yêu mến, mỗi chúng ta cần phải biết tu dưỡng đạo đức, luôn thực hiện tốt các nghĩa vụ đạo đức đối với xã hội, với người khác. Khi một cá nhân biết tôn trọng và bảo vệ nhân phẩm và danh dự của mình thì người đó có lòng tự trọng. Nhân phẩm và danh dự cũng giống như viên đã quý, chỉ một vết sướt nhỏ cũng làm giảm vẻ lấp lánh của nó và làm mất toàn bộ giá trị. Bởi thế, phải hết sức gìn giữ lấy.
Bài văn số 4
Trong cuộc đời, mỗi người đều có hành trình tìm đến cái đẹp chân thiện mĩ, đến những phẩm cách tốt đẹp ẩn sâu trong tâm hồn. Trên bước đường ấy, người ta sẽ đạt được những mục đích hay bán rẻ tâm hồn mình cho quỷ dữ? Những cạm bẫy đầy rẫy trong cuộc sống liệu có khiến người ta đánh mất chính mình, đánh mất những giá trị làm người cao đẹp? Ngay cả khi tìm được cái đẹp rồi, nó có thể được giữ gìn và công nhận không? Thế mới biết việc giữ gìn nhân phẩm và danh dự ở mọi nơi, mọi lúc, mọi hoàn cảnh là một điều hết sức khó khăn. Vậy nhân phẩm là gì? Danh dự là gì?
Bác Hồ đã từng nói: “Bình dân học vụ không những dạy học, dạy viết mà còn phải chú trọng dạy đạo đức công dân”. Thật vậy, ngay từ những lớp học xoá mù chữ đầu tiên sau ngày độc lập, Bác đã đề cập đến vấh đề đạo đức. Khái niệm đạo đức nghe có vẻ xa xôi khó nắm bắt nhưng đạo đức thể hiện ngay trong cách cư xử của chúng ta. Mỗi con người đều có lương tâm, lòng tự trọng, có nhân cách. Thế nhưng những điều đó không phải tự nhiên mà có. Đó là cả một quá trình nuôi dưỡng và rèn luyện.
Nhân tức là người, phẩm tức là những phẩm chất đáng quý của con người. Vậy nhân phẩm là những phẩm chất đáng quý của con người. Một người có nhân phẩm là người có cách cư xử đúng mực với mọi người xung quanh. Một bác sĩ y đức, tận tâm với nghề, ân cần chăm sóc bệnh nhân là người có nhân phẩm. Nhấc đến bác sĩ tôi không thể nào quên được bác sĩ Phạm Ngọc Thạch – một người tận tâm, tận lực, hết lòng với bệnh nhân. Trong cả phòng chờ đầy ắp người, ông thấy trước nhất là những người bệnh nặng, túng quẫn chứ không phải là những người hào nhoáng, giàu có nơi đô thị. Đó quả thật là một bác sĩ nhân hậu, y đức, giàu lòng thương người. Đằng sau thái độ, cử chỉ ân cần của vị bác sĩ nọ, ta thấy ánh lên những giá trị cao quý của một bậc lương y. Câu chuyện cho chúng ta thấy rõ hơn về khái niệm nhân phẩm. Như vậy, nhân phẩm (còn gọi là phẩm giá) của con người là toàn bộ những giá trị đạo đức cao đẹp mà người đó đạt được.
Hiểu được nhân phẩm là gì, mỗi người chúng ta phải ra sức giữ gìn nhân phẩm của chính mình. Nhưng giữ được nhân phẩm ở mọi lúc, mọi nơi, trong mọi hoàn cảnh là hết sức khó khăn. Chúng ta đã từng nghe qua cái tên Dương Minh Ngọc, một chú công an được Nhà nước phong tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân vì một lần xả thân liều mình bắt cướp. Nhưng rồi anh đã không làm chủ bản thân, không kiềm chế được lòng mình trước mãnh lực ghê gớm của đồng tiền, Dương Minh Ngọc đã bị bọn gian mua chuộc. Nhà văn Nguyễn Tuân đã từng nói: “Trong con người vốn lại hay có những cái vĩ đại bị vết ố của hèn hạ”. Trường hợp này, phải chăng cái “vết ố" ấy quá lớn, lớn đến mức lấn át đi cả cái phần vĩ đại trong sâu thẳm của một đồng chí công an. Có lẽ bây giờ, anh Ngọc đang ngồi sau song sắt, ăn năn, hô'i lỗi về những việc đã làm. Trong nhà tù, anh sẽ phải suy nghĩ, day dứt và hôi tiếc vì hai chữ nhân phẩm mà một phút yếu mềm anh đã đánh mất. Giữ gìn được nhân phẩm là cả một quá trình đấu tranh dữ dội, gay gắt giữa phần con và phần người, giữa thiên thần và ác quỷ, rồng phượng và rắn rết bên trong nội tâm của mỗi người. Những cạm bẫy, cám dỗ trong cuộc đời đầy rẫy và chúng sẵn sàng nuốt chửng chúng ta nếu ta không làm chủ được mình.Thế nhưng khó không có nghĩa là chúng ta không làm được. Xã hội đã có những người con như chị Trâm, anh Thạc, những con người đã chịu đựng, can đảm vượt qua mọi khó khăn, gian khổ trong bom đạn, khói lửa chiến tranh tôi luyện một ý chí thép, giúp họ giữ gìn được phẩm giá cao đẹp của mình. Chị Trâm, một bác sĩ đất Hà Thành đã xung phong ra trận theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc mặc cho hiểm nguy, gian khổ, chị vẫn không lùi bước và coi dó là một sự rèn luyện, khổ ải để vươn tới cái đích của một người cộng sản chân chính. Hay anh Thạc, người thanh niên đã cống hiến cả tuổi thanh xuân cho lí tưởng, khát vọng sốhg có ích cho đời. Và anh hi sinh khi tuổi đời còn rất trẻ, mới chỉ tròn đôi mươi… Anh ngã xuống, trong lòng vẫn ôm ấp ước vọng ai sẽ thay mình viết nốt trang nhật kí, vẫn khao khát hoà bình, vẫn mong ngày toàn thắng được trở về xây dựng quê hương, đất nước và gặp lại những người thân yêu. Chị Trâm, anh Thạc, hai người con anh hùng trong số những người con anh hùng của đất Việt đã trở về với đất nhưng lòng họ vẫn rực lửa, ngọn lửa của sự sống khát vọng, ngọn lửa toả sáng vẻ đẹp của nhân phẩm vẫn mãi còn. Những con người có nhân phẩm như anh Thạc, chị Trâm đã hoàn thiện tốt chuẩn mực đạo đức tiến bộ của xã hội. Xã hội luôn luôn đánh giá cao, tôn trọng những người có nhân phẩm bởi đó là thước đo, là giá trị làm người của mỗi người.
Quan niệm về lí tưởng, lương tâm, hạnh phúc, nhu cầu, chuẩn mực đạo đức… của mọi người trong xã hội không giông nhau, có khi còn đối nghịch nhau. Có lẽ vì vậy mà mọi người quan sát và đánh giá ở những góc độ khác nhau. Những quan niệm này có quan hệ rất nhiều tới nhân phẩm. Do đó, trong xã hội, để đánh giá nhân phẩm của một người cần phải dựa vào hành vi đạo đức mà người đó thể hiện với xã hội, mọi người xung quanh. Người có nhân phẩm sẽ được mọi người, xã hội đánh giá cao và có vinh dự lớn. Người không có nhân phẩm sẽ bị coi thường, thậm chí khinh rẻ.
Nhân phẩm của con người một khi đã được xã hột đánh giá và công nhận thì lúc đó nó không chỉ đơn thuần là những phẩm chất tốt đẹp mà nó đã trở thành danh dự của bản thân mỗi người.
Nhân phẩm của con người thể hiện trong hành vi của người đó khi thực hiện các nghĩa vụ đạo đức đối với xã hội, đối với người khác và được xã hội cũng như chính bản thân người đó đánh giá và công nhận. Khi một cá nhân tự nhận là có nhân phẩm và được xã hội thừa nhận thì người đó có danh dự. Vậy, danh dự là nhân phẩm đã được đánh giá và công nhận. Mỗi người có quyền, đánh giá, công nhận nhân phẩm của mình nhưng sự đánh giá và công nhận của xã hội thường vẫn có ý nghĩa quyết định. Đó là vì trong cuộc sống đạo đức của mỗi người, ai cũng muôn bản thân mình có lợi ích cho mọi người và cho xã hội.
Một người có danh dự sẽ ra sức giữ gìn danh dự của chính mình bởi lẽ danh dự có ý nghĩa rất lớn. Nó giúp người ta ý thức đúng đắn và cân nhắc kĩ lưỡng mọi hành động của mình đối với mọi người, xã hội. Liệu người ta có thể tồn tại trong xã hội, có được xã hội chấp nhận khi người ta không có danh dự? Trừ một số kẻ đặc biệt xấu xa, người ta ai cũng có nhân phẩm, có giá trị đạo đức ở những mức độ khác nhau. Do đó ai cũng có danh dự mà chính bản thân mỗi người phải giữ gìn và mọi người trong xã hội phải tôn trọng, không được xúc phạm. Giữ gìn danh dự là một sức mạnh tinh thần thúc đẩy con người làm điều tốt và ngăn cản con người làm điều xấu. Đất nước ta, dân tộc ta sẽ ra sao nếu không có những người con đã hi sinh thân mình để bảo vệ danh dự cho Tổ Quổc trong những cuộc chiến tranh xâm lược? Họ đã ngã xuống để chứng tỏ bản lĩnh của những con người tự do, của một dân tộc không bị khuất phục trước kẻ thù. Đó là đỉnh cao của bảo vệ danh dự.
Tôn trọng, bảo vệ danh dự và nhân phẩm của chính mình là ý thức tình cảm của mỗi cá nhân, điều đó được gọi là tự trọng. Người có lòng tự trọng biết tự kiềm chế những nhu cầu và ham muôn thấp kém những phản ứng có tính chất bản năng, cố gắng thực hiện các chuẩn mực đạo đức tiến bộ của xã hội. Tại sao khi chứng kiến cảnh những người lính đào ngũ, anh Thạc lại cảm thấy buồn vui xen lẫn? Tại sao anh không đào ngũ giông như họ dẫu nhiều lúc anh muốn gục ngã trước cuộc sống khắt nghiệt của người lính thời chiến? Phải chăng chính lòng tự trọng đã đè nén những ham muốn bản năng trong anh, nó đã thôi thúc anh làm đúng với lương tâm mình, làm theo tiếng gọi của Tổ Quốc thân yêu? Liệu thiếu đi những con người như anh Thạc, chị Trâm những con người sẵn sàng làm mọi việc để giữ gìn danh dự của đất nước thì giờ đây chúng ta lại nghe thấy những cái tên như: Văn Quyến, Quốc Vượng, Bật Hiếu, Văn Chương… Họ không phải là những con người anh hùng trong chiến đấu như anh Thạc, chị Trâm. Thậm chí họ còn là người “bán” đi Tổ Quốc, bán đi danh dự của đất nước ta trên trường khu vực. Không chỉ có vậy, họ còn bán rẻ danh dự vì lòng ham muốn sự giàu sang, sung túc. Những con người như vậy đáng bị xã hội lên án trừng trị làm gương cho ai có ý nghĩ tương tự. Hình phạt như vậy chắc có lẽ xứng đáng với những người đó. Bây giờ, ngồi trong trại giam mỗi người sẽ suy nghĩ kĩ hơn về những việc làm của minh để rồi có hướng phấn đấu. Sau này khi ra tù chắc sẽ không phạm những lỗi lầm tương tự. Đó cũng là bài học thích đáng cho những người không biết tự kiềm chế bản thân, để rồi một phút yếu mềm đánh mất danh dự của bản thân, đánh mất lòng tin của hàng triệu trái tim hâm mộ bóng đá Việt Nam.
Bài văn số 5
Đạo đức là một phạm trù rộng lớn bao gồm cả nhân cách và cách ứng xử của con người trong cuộc sống. Mỗi chúng ta ngoài việc rèn luyện và trau dồi về tri thức, còn phải luôn luôn rèn luyện về đạo đức và nhân phẩm cho bản thân, chính những điều đó mới góp phần to lớn tạo nên danh dự và làm nên nhân cách của mỗi con người.
Danh dự và nhân phẩm là hai phạm trù độc lập với nhau, nhưng nó cũng có mối liên hệ với nhau, chính sự rèn luyện trau dồi, mới góp phần làm nên những danh dự và nhân cách cho mỗi người. Nhân phẩm đó là những phẩm chất trong con người chúng ta, đó là cách ứng xử, cách đối nhân xử thế với mọi người xung quanh, từ đó mọi người có thể đánh giá một người qua nhân phẩm và danh dự của họ. Danh dự đó là những cách đánh giá khách quan nhất của mỗi người, qua cách chúng ta ứng xử và thể hiện ra bên ngoài.
Danh dự và nhân phẩm là quyền riêng tư của mỗi cá nhân, nó được pháp luật bảo vệ. Đối với mỗi cá nhân danh dự cũng có đóng góp vô cùng quan trọng khi nó thể hiện được những giá trị tinh thần, và đạo đức tốt đẹp của mỗi chúng ta. Danh dự được hình thành dựa trên những mối quan hệ trong xã hội, mỗi người cũng luôn cố gắng để bảo vệ danh dự của mình, bới danh dự chính là giá trị của bản thân, chính vì vậy nhân phẩm là một yếu tố quan trọng trong việc gìn giữ danh dự và giá trị đạo đức của bản thân.
Danh dự không nằm ngoài bản thân của mỗi người, nó nằm trong hành động và đạo đức của mỗi chúng ta, việc gìn giữ danh dự và nhân phẩm là điều vô cùng quan trọng, và có ý nghĩa. Nó góp phần tạo nên phẩm chất của một cá nhân, và nâng cao được vẻ đẹp của con người cũng như giá trị sống của họ. Để gìn giữ và nâng cao được danh dự của mỗi người, chúng ta cần có những căn cước để tôn tạo lại giá trị cho bản thân, bằng việc luôn luôn phải trau dồi và xem xét lại bản thân qua những hành động và lời nói. Luôn luôn phải có tinh thần phê và tự phê để bản thân ngày càng được cải thiện và phát triển hơn.
Trong cuộc sống ngày nay, khi xã hội ngày càng phát triển thì danh dự và nhân phẩm lại ngày càng bị đe dọa và có phần bị ảnh hưởng, do chúng ta phải gặp rất nhiều việc khó khăn và bao nhiêu những cám dỗ từ cuộc sống này, đó là những thử thách để thử lòng tin của mỗi người có thật sự kiên định và vững vàng trong cuộc sống hay không.
Mỗi người chúng ta cũng cần phải có những xem xét đúng đắn nhất trong mọi hành động của mình, để nhân phẩm và danh dự không bị có những vết nhơ, bản thân luôn mang trong mình những phẩm chất đạo đức tốt đẹp. Danh dự đó là những giá trị làm nên cho bản thân, những màu sắc riêng, nhân phẩm đó là bao gồm những tính cách, phẩm chất và cách ứng xử của mỗi người đối với mọi người xung quanh.
Danh dự là một phẩm chất vô cùng có giá trị, như trong danh ngôn đã từng nói “ mất tiền là mất ít, mất danh dự là mất hết”, chính vì vậy danh dự là những điều mà con người luôn coi trọng. Danh dự là bộ mặt của chính bản thân chúng ta, chính vì vậy mỗi người luôn luôn cố gắng để có thể có được một nhân phẩm trong sáng và thanh thoát nhất.
Danh dự và nhân phẩm là hai chuẩn mực sống mà mỗi người chúng ta luôn hướng đến, có nhiều người họ luôn luôn biết cố gắng và nỗ lực để bảo vệ được danh dự của mình, bằng cách xây dựng những nhân phẩm cao quý và tốt đẹp nhất. Trong cuộc sống của mỗi chúng ta, chắc hẳn ai ai cũng luôn luôn biết đến giá trị của nhân phẩm và danh dự đối với bản thân mỗi người.
Bên cạnh những người luôn luôn biết ý nghĩa và tầm quan trọng của danh dự và nhân phẩm, thì lại có những người không coi trọng những phẩm chất này, con người của họ, bị tha hóa, danh dự bị mất đi, điều đó ảnh hưởng đến con mắt của người khác khi nhìn vào chính bản thân của họ khi đứng trong xã hội này.
Mỗi chúng ta phải luôn luôn biết coi trọng và giữ gìn những phẩm chất cao quý và tốt đẹp, điều đó có nghĩa quan trọng trong việc hình thành và giữ gìn nhân cách và giá trị bản thân một cách tốt nhất.