5 dàn ý biểu cảm về ông

Dàn ý số 1 Mở bài: Giới thiệu người định kể. Ông ngoại là người mà em yêu nhất và cũng là người chăm sóc và cưng chiều em nhất. Thân bài: * Miêu tả …

Dàn ý số 1

Mở bài: Giới thiệu người định kể.

Ông ngoại là người mà em yêu nhất và cũng là người chăm sóc và cưng chiều em nhất.

Thân bài:

* Miêu tả và biểu cảm về ngoại hình:

 

– Ông bao nhiêu tuổi, khoẻ hay yếu, có những nét gì đặc biệt? (Ông năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn nhanh nhẹn. Bà thường mặc áo bà ba trắng với quần dài đen rất giản dị)

 

– Những biểu hiện của tuổi già qua mái tóc, nếp nhăn trên mặt, ánh mắt, miệng, răng, lưng, da dẻ, dáng đi…

 

– Dáng người nhỏ nhắn, thanh tú.

 

+ Mái tóc dài nhưng bạc phơ giống như những bà tiên trong truyện cổ tích. Khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, mỗi khi bà cười những nếp nhăn đó hằn lên rất rõ.

 

+ Đôi mắt bà còn rất sáng.

 

+ Nước da đã chuyển sang màu nâu có điểm những chấm đồi mồi.

 

+ Bàn tay nổi rõ những đường gân xanh.

 

* Miêu tả và biểu cảm về tính tình:

 

– Những thói quen và sở thích của bà: mặc dù đã lớn tuổi, nhưng bà vẫn thích làm việc nhà (quét nhà, nấu cơm). Bà thích ăn trầu mặc dầu chỉ còn vài cái răng. Bà thích trồng cây và chăm sóc cây cối trong nhà.

 

– Mối quan hệ của Ông với con cháu, hàng xóm: Bà là người yêu thương con cháu, chăm sóc chúng tôi từng li từng tí, dạy chúng tôi những điều tốt, điều hay. Bà thường kể truyện cổ tích cho chúng tôi nghe. Đối với hàng xóm bà cư xử rất tốt, ai cũng yêu mến bà).

 

* Kể về kỉ niệm về Ông:

 

– Những đêm trăng sang, nằm nghe bà kể chuyện cổ tích.

 

– Ngày tết, cùng ông bà đi chúc tết họ hàng.

 

– Một lần làm vườn cùng bà, được bà chỉ bảo.

c- kết bài

* Suy nghĩ về vai trò của ông/bà trong cuộc sống.

 

Dàn ý số 2

Mở bài:

Ông nội em là sĩ quan quân đội về hưu với hàm đại tá. Gần như suốt cuộc đời, ông công tác xa nhà, giờ đây mới có điều kiện chung sống với gia đình. Ông em rất vui, vì được ở nhà với đàn cháu thân yêu.

Thân bài:

   Ngày nào cũng vậy, cứ tang tảng sáng là ông em dẫn đầu nửa “tiểu đội” cháu nội, cháu ngoại chạy dọc con đường làng dẫn ra cánh đồng để hít thở không khí trong lành. Gió sớm mát lộng, bầu trời thoáng đãng. Em khoan khoái hít căng lồng ngực hương vị quen thuộc của đất đai, cây cỏ quê hương. Tập thể dục buổi sáng xong, ông nhắc nhở các cháu đánh răng, rửa mặt, ăn sáng và thay quần áo, chuẩn bị đến trường. Nhìn đàn cháu ngoan ngoãn khoanh tay, cúi đầu lễ phép đồng thanh cất tiếng chào, ông em mỉm cười sung sướng: “Ừ! Ông chào các cháu! Nhớ học cho ngoan nhé!”.

 

   Em rất thích tác phong làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát của ông. Trước khi làm bất cứ việc gì, ông đều cân nhắc kĩ. Ông thường bảo: “Làm việc cũng như đánh trận ấy các cháu ạ! Phải xem xét thật cẩn thận, tìm ra cách thực hiện nhanh nhất và có hiệu quả nhất”. Ông nói được, làm được và rèn luyện cho đàn cháu nề nếp ấy. Từ ngày ông về, ngôi nhà khang trang, sáng sủa hẳn lên, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy. Không còn cảnh giày dép, đồ chơi, sách vở bạ đâu vứt đấy bừa bãi như trước đây. Cháu nào phạm lỗi, ông nhẹ nhàng nhắc nhở, ít khi quở mắng. Thấy cách dạy các cháu của ông, bà em bằng lòng lắm.

 

   Mặc dù gắn bó với môi trường quân đội gần bốn mươi năm nhưng ông em vẫn giữ nguyên bản chất của người nông dân chất phác thật thà, cần cù chăm chỉ. Mọi việc lớn nhỏ, ông chẳng nề hà vất vả. Khu vườn nhà em dạo trước chỉ có dăm ba cây ổi, cây táo cằn cỗi, bây giờ đã xanh tốt với những dãy chuối, bưởi, cam, nhãn, vải thiều và nhiều thứ cây ăn quả khác. Mùa nào thức ấy, trong nhà lúc nào cũng có hoa quả tươi mới, ngọt ngào. Đó là công sức của ông đổ ra đã mấy năm nay. Ông em thích làm việc, thích mang lại niềm vui cho mọi người.

 Mỗi tháng, Hội Cựu chiến binh của xã lại họp ở nhà em một lần vì ông em là chủ tịch hội. Gặp gỡ nhau, các ông thường nhắc đến những kỉ niệm vui buồn thời chiến tranh, đến những người đồng đội đã hi sinh bằng giọng bùi ngùi, xúc động. Em không thể hình dung ra được người ông giản dị, hiền hậu của em cách đây hơn ba mươi năm đã từng là tiểu đoàn trưởng một tiểu đoàn xung kích trong cánh quân từ miền Đông Nam Bộ tấn công vào giải phóng Sài Gòn. Ngày lễ, ngày Tết, ông em lấy bộ quân phục sĩ quan mới nhất ra mặc, huy chương cài đầy trên ngực, trông oai phong lắm! Được đi bên ông, nắm chặt tay ông, em không giấu nổi vẻ hãnh diện, tự hào trước đám bạn cùng xóm, cùng trường. Em ao ước sau này trưởng thành cũng được vào bộ đội, cầm súng bảo vệ Tổ quốc, sẽ in dấu chân trên khắp mọi miền đất nước như ông nội kính yêu.

 

   Đang mải mê suy nghĩ, chợt em nghe tiếng ông gọi:

 

   – Đồng chí Hoàng Khôi! Đồng chí đã học bài xong chưa?!

 

   Em đứng bật dậy, dập chân đứng nghiêm, giơ tay chào:

 

   – Báo cáo thủ trưởng, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!

 

   Ông dang rộng vòng tay ôm chầm lấy em. Hai ông cháu cùng cười vang khiến bà nội đang vo gạo ngoài sàn nòi nước phải ngoại lại nhìn rồi mắng yêu:

c- kết bài

   – Đúng là ông nào cháu nấy!

Dàn ý số 3

Mở bài:

Bạn sẽ chỉ thật sự yêu quý ai khi người đó sống mãi trong lòng bạn. Tôi cũng vậy,tôi rất yêu quý ông ngoại tôi – vì thế mà những hình ảnh to lớn vĩ đại về ông vẫnluôn gắn chặt trong trái tim tôi.Cho tới bây giờ, tôi cũng không còn nhớ rõ được về vẻ ngoài của ông. Tôi chỉ nhớrằng ông tôi rất cao, vì cứ mỗi lần ông dắt tôi đi chơi thì tôi lại thấy cái bóng khổnglồ của ông đổ dài trên mặt đường. Ông tôi có một đôi bàn tay rất to và đầy chai vớivô vàn những đường gân sần sùi chạy dọc chạy ngang. Không hiểu sao hồi đó tôi rấtthích chơi"chi chi chành chành" với ông; có lẽ là tại vì bàn tay to lớn ấy của ôngchẳng bao giờ bắt được ngón tay tí hon của tôi. Tôi lấy làm tự hào lắm! Và tôi cũngnhớ khuôn mặt hiền từ của ông mỗi khi ông cười; lúc ấy trên vầng trán cao cao vàdưới khóe mắt ông tôi lại hiện ra những nếp da nhăn nheo; tưởng chừng như cả dòngthời gian cuộn vào trong những nếp gấp ấy… Những hình ảnh về ông in vào tâm trítôi lúc đó – tâm trí của một đứa trẻ mới năm tuổi- dù chỉ nhẹ nhàng mờ ảo nhưnhững làn sương nhưng không bao giờ tôi có thể quên được!

Thân bài:

Ông ngoại rất chiều tôi – đó là một lí do rất có lí để tôi rất yêu quý ông. Ông thườnghay kể chuyện cho tôi nghe. Khác với bà tôi – bà lúc nào cũng kể chuyện cổ tích, thìông tôi toàn kể những câu chuyện có thật, ông đã được nhìn, được nghe, được chứngkiến. Đó là những chiếc máy bay dội bom như trút nước tàn phá biết bao nhiêuruộng vườn, nhà cửa; những đoàn quân đội lá xanh trên đầu rầm rập hành quân haynhững con đường làng xơ xác, vắng vẻ mà ông đã từng hành quân qua… Lúc ấy tôichưa hiểu thế nào là tình đoàn kết, tình đồng chí bên trong những câu chuyện củaông, thế nhưng tôi luôn chăm chú lắng nghe. Khi tôi bắt đầu biết đọc, cứ mỗi buổisáng thức dậy tôi lại thấy một quyển truyện nhỏ đặt ở đầu giường. Tôi nhảy cẫng lênvì sung sướng, la hét ầm ĩ và hỏi ông thì ông bào:- Có một ông bụt hiện ra bảo ông là ai ngoan thì thưởng cho quyển truyện này!- Cháu hả ông, cháu ngoan hả ông?… -Mắt tôi long lanh.Và ông lại cười hà hà, xoa xoa đầu tôi…Có lần bố mẹ tôi đi vắng, để tôi ở nhà một mình với ông bà. Buổi sáng ngủ dậy
không thấy ông, tôi liền chạy ra cổng chờ ông về. Từ bên kia đường, ông tôi mỉmcười và vẫy tôi. Thế là tôi chẳng để ý xe cộ gì cả, chạy ào ra ngoài đường. Bỗng mộttiếng "kít" ở ngay sát tôi! Không phải ô tô, không phải xe máy, chỉ là một người đixe đạp; mà tôi cũng chỉ bị ngã trầy da. Ấy thế mà tôi đã òa lên khóc nức nở, mà lạicòn không chịu đứng dậy nữa chứ! Mắt tôi đang nhòe đi vì nước, thì bỗng có mộtbàn tay thô thô, ráp ráp quẹt nước trên má tôi, xốc nách tôi vào nhà. Tự nhiên tôicảm thấy chẳng còn đau đớn gì nữa cả; tôi nín thinh. Bàn tay của ông ngoại sao màrộng lớn và ấm áp đến thế! Tôi thấy ông thật giống như người khổng lồ tốt bụngtrong các câu chuyện của bà vậy. Tôi cảm thấy hạnh phúc và tự hào khi tôi ở bênông!Thời gian đến và đi cũng thật nhanh. Rồi cho tới một ngày, thần chết đã tới và mangđi của bà tôi người chồng, của bố mẹ và các bác tôi người cha, và của tôi người ông- người mà tôi tin tưởng và yêu quý nhất. Lúc ấy tôi không biết thế nào là cái chết,tôi chỉ thấy người ta đặt ông tôi nằm vào một cái hòm đậy kín. Tôi ngạc nhiên lắmkhi thấy tất cả mọi người đều khóc lóc và đều tỏ ra rất đau đớn. Tôi đã không hềkhóc được một giọt nước mắt nào cho tới khi chiếc xe chở quan tìa của ông tôi lănbánh. Tôi còn nhỏ nên chỉ được ngồi ở xe khách. Bấy giờ tự nhiên tôi mới cảm thấymột cái gì đó thiếu vắng; không phải vì tôi nhận ra ông tôi đã mất mf chỉ đơn giản làtôi không được ngồi trên chiếc xe ấy, không được nhìn thấy ông tôi! Tôi đưa tay rakhoảng không để với lấy chiếc xe. Nhưng bàn tay của tôi vô vọng và nhòe đi giữakhông trung. Tôi không biết rằng kể từ giờ phút ây, tooi không bào giờ còn đượcgặp ông, không bao giờ còn được chơi trò "chi chi chành chành" với ông nữa!!Những ngày sau đó, tôi thấy trên bàn thờ nhà tôi đặt tấm ảnh của ông. Ông đangmỉm cười, những nếp nhăn hiện lên trên vầng trấn và khóe mắt của ông. Mỗi lần điqua chỗ ấy, tôi đều cười lại và chào ông rõ to, tôi còn vẫy tay với ông nữa; mặc dùchẳng bao giờ ông vẫy tay chào lại tôi!Nhiều năm qua đi. Rồi bất chợt trong một khoảng thời gian nào đó, một giờ, mộtphút, một giây – không, chỉ một khoảnh khắc ngẳn ngủi tôi chợt nhận ra thế nào làmất đi một người thân yêu. Lúc đó tôi mười tuổi. Và tôi đã khóc, đã khóc thật nhiềubởi tôi nhớ tới ông tôi, nhớ bàn tay với những đường gân sần sùi chạy dọc chạyngang, nhớ cái bóng khổng lồ của ông đổ dài trên mặt đường. Tôi cảm thấy ân hận
vì tôi – đứa cháu mà ông yêu quý nhất không thể hiểu rằng ông đã ra đi, vì lúc ấy saomà tôi khờ dại và ngốc nghếch thế,sao tôi không ngoan hơn, không chăm sóc ông tốthơn, biết đâu…. Ông tôi đã mất. Đó là sự thật. Tôi phải dũng cảm nhìn vào sự thậtấy. Giờ đây tôi đã hiểu rằng mình phải sống tốt hơn, phải chăm sóc bà ngoại của tôithật tốt. Bởi vì tôi hiểu rằng, ở một nơi nào đó trên kia, một nơi rất xa và rất xa, ôngluôn bảo vệ và che chở cho tôi; ông sẽ mãi là người khổng lồ tốt bụng của tôi!Tôi đã lớn. Và có thể sau này khi tôi lớn hơn nứa, tôi sẽ yêu quý ông và hiều ôngnhiều hơn. Tôi sẽ làm bác sĩ để chữa bệnh cho tất cả những ai bị bệnh tim như ôngtôi. "Ông ơi!"( ST)
 c- kết bài

 thấy ông thật giống người khổng lồ tốt bụng câu chuyện bà Tôi cảm thấy hạnh phúc tự hào bên ông! Thời gian đến thật nhanh Rồi ngày, thần chết tới mang bà người chồng, bố mẹ bác người cha, người ông. .. nhiên cảm thấy thiếu vắng; nhận ông mf đơn giản không ngồi xe ấy, không nhìn thấy ông tôi! Tôi đưa tay khoảng không để với lấy xe Nhưng bàn tay vô vọng nhòe không trung Tôi kể từ phút ây, tooi không… gặp ông, không chơi trò "chi chi chành chành" với ông nữa!! Những ngày sau đó, thấy bàn thờ nhà đặt ảnh ông Ông mỉm cười, nếp nhăn lên vầng trấn khóe mắt ông Mỗi lần qua chỗ ấy, cười lại chào ông

 

Dàn ý số 4

Mở bài:

Thế mà đã hai năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời gian không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình yêu ông dành cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi mà cháu chưa mất ông nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ôn đã ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng nào có phải và nỗi đau lại quặn thắt trong lòng.

Thân bài:

Nhưng thôi, khi nhắc về ông, không nên nói đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc đến một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn và thêm vào đó là một tài năng và những phẩm chất tuyệt vời.

Cuộc đời ông luôn gặp nhiều khó khăn, bất trắc, nhiều trở ngại to lớn nhưng không gì có thể ngăn cản ông vượt lên. Lên bốn tuổi, cái tuổi mà con người ta mới bập bẹ nói, lững chững tập đi, ông đã không còn bố nữa. Vài năm sau,  mẹ ông cũng ra đi và nằm lại nơi nào ông cũng không biết. Người ta nói:

 

Thế mà chỉ mười năm đầu đời, ông đã không còn cả cha lẫn mẹ. Đau khổ là thế, nhưng đến năm 20 tuổi ông vẫn là một trong những học sinh xuất sắc của thành phố Huế. Hoạt động cách mạng, bị giặc bắt, tra tấn dã man, hành hạ đánh đập tàn bạo để đến mấy chục năm sau ông vẫn chịu di chứng: đó là căn bệnh suyễn. Và chắc chắn rằng nếu ông có những trận đòn ác liệt ấy thì đến hôm nay, lúc cháu đang viết những dòng này, có thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười với cháu, một nụ cười chất phác, hiền hậu mà cháu đã mất… Giữ vững những phẩm chất của một Đảng viên Cách mạng, ông được ra tù, thế nhưng không được đền đáp mà ông còn bị nghi ngờ, bị coi là lí lịch không rõ ràng. Bất công đến như thế nhưng ông vẫn sống, sống cho đời, làm việc cho đất nước và đã khẳng định được mình, ông làm nghề nhà giáo, trở thành Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và những học trò của ông hiện nay không thiếu những người thành đạt, trở thành hiệu trưởng của trường này, thứ trường kia. Ông không chỉ là tình yêu, là người ông mà còn là niềm tự hào lớn lao của cháu, còn nhứ khi cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn bè cháu khoe rằng: “Tao không biết ba tao làm nghề gì, nhưng  ông tao là một nhà khoa học”. Đối với cháu lúc áy, ông là to lớn nhất, giỏi giang nhất, vì đại nhất, ông là “một nhà khoa học” cơ đấy. Rồi thì lớn lên, hiểu rõ về ông hơn, cháu lại càng tự hào hơn khi cháu học lớp bảy, lớp của cháu có sử dụng cuốn sách mà ông viết. Cháu vẫn không sao quên được niềm sung sướng khi chỉ tay vào cuốn sách và hỏi: “Chúng mày có biết cuốn sách này của ai viết không? Ông tao đấy, ông tao chính là người viết cuốn sách này”. Và nhìn những đứa bạn trố mắt, trầm trồ đọc ba chữ “Lê Đình Phi” cháu cảm thấy lòng mình lâng lâng. Ôi thật tự hào và hạnh phúc biết bao! Nay, ông không còn nữa, những niềm tự hào ấy vẫn sẽ theo cháu suốt cuộc đời.

Nhưng có tự hào bao nhiêu cháu vẫn ước gì mình được như xưa, được có ông bên cạnh, chỉ bảo ân cần. Nhớ sao những ngày xưa ấy, ông dắt tay cháu đi bộ trên đài Nam giao, chỉ cho cháu xem những ông Phật đứng, Phật nằm, kể cho cháu nghe những câu chuyện thật hấp dẫn. Hay chỉ cách đây vài năm, ông vẫn ngồi trên ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, hỏi han, trò chuyện cùng cháu, cười với cháu và đố cháu những bài toán nho nhỏ. Ở nơi ông cháu luôn tìm thấy chốn yên bình nhất, thanh thản nhất. Ba mẹ có đôi khi giận dữ la mắng, đánh đập khi cháu hư. Những lúc ấy, cháu lại chạy đến với ông, lại ngồi cạnh ông, cười với ông, gần ông cháu lại thấy quên đi tất cả nỗi buồn.

 

Nhưng nay! Cháu đã mất ông rồi! Hụt hẫng làm sao, đau đớn làm sao! Cháu không còn chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất. Lấy ai an ủi cháu và để cháu tâm sự? Buồn quá! Biết làm sao đây.

c- kết bài

Ông ơi! Ở trên ấy ông có nghe những lời cháu không ông? Chắc chắn ông sẽ nghe được rằng cháu thật lòng yêu ông! Yêu ông nhiều lắm!

 

Dàn ý số 5

Mở bài:

Trong gia đình, tôi yêu quý tất cả mọi người, nhưng người mà tôi yêu mến nhất, kính trọng nhất vẫn là ông ngoại. Bất cứ lúc nào, hình ảnh của ông cũng thật ngọt ngào trong trái tim tôi.

Thân bài:

Ông tôi chưa già lắm đâu, chỉ khoảng bảy mươi thôi. Dáng ông tầm thước như bao cụ già khác. Khuôn mặt sắt lại với nhiều nếp nhăn của những ngày tháng khó khăn, vất vả mà gian khổ nhất là những năm tháng trong chiến trường miền Đông Nam Bộ xưa kia. Khuôn mặt vuông chữ điền, nước da sạm lại với nhiều chấm đồi mồi, đuôi mắt lại đầy những vết chân chim; vậy mà ông tôi trông vẫn đẹp lão lắm. Đặc biệt là với tôi, ông quả thật đẹp.

Hạnh phúc nhất là được nằm trong lòng ông, tay vuốt ve chòm râu điểm bạc, ngước nhìn đôi mắt ấm áp, hiền từ của ông. Lúc đó tôi có cảm giác như đang ở trong truyện cổ tích, như có ông Bụt ở bên với bao phép màu tốt lành và đẹp đẽ. Tôi rất thích nắm tay ông, được thấy hơi ấm nóng từ tay ông truyền sang, thật là khoan khoái.

Bố mẹ đi làm suốt ngày, ông với tôi sao mà thân thiết thế. Giọng nói của ông trầm trầm và rất truyền cảm, bởi hồi trẻ ông đã là một "cây” kịch nói nghiệp dư nổi tiếng của trung đoàn. Chính vì thế, ông ru hoặc kể chuyện cho lũ cháu chúng tôi nghe, chỉ được một lúc là đứa nào đứa nấy díp cả mắt lại.

Ông tôi nhiều con cho nên cũng lắm cháu. Tôi chưa thấy ai yêu và quyến luyến với lũ cháu như ông. Ông thường thẳng thắn bộc bạch: Khi có cháu, lại thấy yêu cháu hơn con rất nhiều!”. Lũ chúng tôi cũng yêu quý và gắn bó với ông lắm. Nhất là tôi, thằng cháu “đích tôn” như ông vẫn trìu mến gọi vậy.

Lại một bất ngờ nữa khiến các bạn khó tin, chính ông tôi chứ không phải ai khác trong gia đình này là người nội trợ chính. Đứng cạnh ông, bà tôi trở nên vụng về, lúng túng, như bà thường tự nhận “Bà của cháu mồ côi sớm nên việc bếp núc, nội trợ đoảng quá!”. Cứ sáng sớm, sau khi tập thể dục, luyện vài bài dưỡng sinh xong là ông xách giỏ đi chợ.

Ông đâm nghiện những tiếng chào mời, lời kì kèo qua lại của cái chợ nhỏ nằm tại khu chung cư của chúng tôi. Những thứ ông mua đều tươi rói, vừa ngon lại vừa đẹp mắt bởi nhiều màu sắc. Ông nấu nướng ngon lắm, mời các bạn đến nhà tôi mà xem, ông tôi sẽ trổ tài nghệ tuyệt vời của mình để các bạn thưởng thức, đố mà chê nổi.

Tôi còn quên chưa nói tới sự quan tâm đặc biệt nữa của ông mình về tình hình thời sự trong và ngoài nước. Không có chương trình thời sự nào của Truyền hình, của Đài Tiếng nói Việt Nam, của báo chí nào mà ông bỏ qua. Đã thế ông còn năng trao đổi với bạn bè, không gặp gỡ, không họp hành thì ông lại gọi điện thoại. Có lẽ, điện thoại của ông tôi chỉ để làm hai việc, hỏi thăm con cháu và bàn bạc về thời sự nóng hổi.

Khi nói, ông tỏ ra say sưa, nhiệt tình như có bạn mình ở trước mặt vậy. Hầu hết các thông tin về thời sự, tôi được biết qua ông mình. Mỹ đánh I-rắc cũng khiến ông tôi buồn bực, phiền muộn vô cùng, làm cả nhà xót cả ruột. Trong nhà tôi, ông thường coi vườn cây xanh trên tầng thượng là tài sản của mình. Trên đó có bao nhiêu là cây, là hoa. Thứ cây nào ngoài tên ra cũng đều có lí lịch riêng của nó. Nào là kỉ niệm ngày ở chiến trường về, ngày thăm Điện Biên Phủ, ngày sinh đứa cháu đầu,… Công ông tưới bón, chăm chút, bắt sâu, tạo nên vườn cây này.

Sinh nhật vừa rồi của tôi, ông tặng tôi một chiếc kèn nhỏ xinh. Tôi tự mày mò và bây giờ đã thổi được bài “Nhạc rừng” mà ông yêu thích. Ông tôi tự hào lắm, cứ khoe khắp khu nhà về tài của cháu mình. Nhưng tôi hiểu không phải vậy, chẳng qua ông yêu tôi quá thôi!

c- kết bài

Tôi yêu quý và kính mến ông rất nhiều và cũng biết ông yêu lại tôi như vậy. Ông là người hay là ông Bụt, tôi cũng không biết nữa.“Cháu sẽ phải cố gắng nhiều để làm vui lòng ông, ông ơi!”. Tôi vẫn nhủ thầm như vậy.

 

 

Leave a Comment